Phệt cô em dễ thương ngoan hiền, chỉ chừa cho Khâu Thành một con dao sứ rất cùn, không để lại vết cắt trên người trong những tình huống nhất định. Thường ngày,Địt cô em dễ thương ngoan hiền Khâu Thanh không hề tổn thương bản thân, nhưng câu nói thốt lên trong cuộc cãi vã ấy trở thành động cơ buộc cậu phải cầm dao lên. Khâu Thanh nhìn lưỡi dao trắng như tuyết dưới ánh đèn. Cậu cầm bật lửa, hơ lưỡi dao một lần thật cẩn thận. Nhát đầu tiên rạch sai, lần thứ hai, Khâu Thanh dùng tay kia xác nhận vị trí rất lâu rồi mới dựa vào ký ức, tàn nhẫn cắt qua hình xăm.